"Hạnh phúc chỉ cách bạn nửa mét"
Bố mẹ gọi điện bảo ra thăm tôi lần đầu ở thành phố. Tôi đã nói với bố mẹ ở lại khách sạn cho thoải mái, nhưng họ không đồng ý, cho rằng ở nhà chật cũng không sao. Tôi thấy tủi thân vì bạn bè đã chuyển nhà mới còn tôi vẫn ở chỗ cũ. Khi bố mẹ đến, họ mang theo nhiều đặc sản tôi thích. Mẹ cười nói sợ nặng nên không mang nhiều hơn, tôi chỉ cười và hẹn lần sau. Bữa tối, bố mẹ trách tôi làm nhiều món quá, nhưng tôi vui vẻ gắp thức ăn cho họ. Bố tôi nhận xét thành phố khác quê, và tôi cũng nhắc đến những thay đổi ở quê mình.
Mẹ tôi nói rằng chỉ có bố mẹ anh không thay đổi nhiều, và tôi cảm nhận được sự trách móc từ mẹ. Khi tôi xác nhận đã ly hôn, nụ cười trên mặt bố tôi cũng tắt hẳn. Mẹ thở dài, cho rằng thời thế đã thay đổi nhiều điều mà họ không thể ngờ tới. Bố tôi đề nghị không bàn về chuyện đó nữa và chuyển sang nói về quê hương, nơi có không gian rộng rãi và vườn tược. Tôi nhớ lại lần về quê, thấy bố mẹ tranh nhau làm việc nhà, và cười bảo họ hạnh phúc. Mẹ đáp rằng hạnh phúc đôi khi chỉ nằm ở những điều đơn giản.
Mẹ bảo tôi đã muộn, nên tôi ra dọn giường cho bố mẹ. Tôi mang chăn mới ra giường đôi, nhưng bố mẹ ngăn lại và quyết định ngủ giường một. Tôi phản đối, nhưng mẹ nói chật thì càng ấm cúng. Đêm, tôi nằm trên giường đôi mà không ngủ được, cảm thấy áy náy vì để bố mẹ ngủ giường một. Nửa đêm, tôi xuống kiểm tra và thấy bố mẹ nằm co ro, ngủ say sưa. Giường nhỏ mà họ để trống nửa mét ở giữa, làm tôi cảm thấy cay mắt khi nhìn dáng họ.
Tôi chỉ muốn đánh thức bố mẹ dậy để mời ra ngủ giường đôi, nhưng lại đứng im nhìn họ ngủ say. Suốt đêm, tôi không chợp mắt. Tảng sáng, tôi rón rén đến phòng và thấy mẹ nằm khom lưng vào tường, còn bố thì để nửa người trên mép giường. Cả đêm, tư thế của họ không thay đổi. Tôi muốn nhắc nhở bố mẹ dịch ra một chút để có chỗ cho nhau, nhưng chỉ thầm nghĩ trong lòng. Quay về phòng nhìn giường đôi trống trải, lòng tôi đau xót. Sáng hôm sau, mẹ đánh thức và mắng yêu tôi sao không đi làm. Tôi nói dối đã xin nghỉ phép và hỏi bố mẹ có ngủ ngon không. Họ bảo đã ngủ rất tốt, không còn lo lạ giường nữa. Tim tôi thắt lại, nước mắt rưng rưng. Tôi cảm thấy có lỗi với bố mẹ, nhưng mẹ chỉ đặt tay lên vai tôi và nói rằng tôi không có lỗi gì cả.
Bố mẹ muốn ngủ giường một. Tối nay ta vẫn ngủ đó, đúng không ông? Bố tôi gật đầu: "Ừ, giường một cũng tốt mà!"


Source: https://afamily.vn/hanh-phuc-chi-cach-nua-met-20120121113824344.chn